Sám hối

25/10/2025 9:00

SÁM HỐI .


Hòa Thượng, Thiền Sư Thích Thanh Từ .


Sám hối là ăn năn hối cải. 


Những tội lỗi đã làm, chúng ta hổ thẹn, ăn năn không dám tái phạm; những tội lỗi đang làm và sẽ làm, chúng ta hứa sửa đổi không làm. 


Không phạm tội cũ, không tạo lỗi mới, là chủ yếu của pháp sám hối. 


Sám hối cũng nói là phát lồ sám hối. 


Phát lồ là vạch trần những tội lỗi mình đã làm phơi bày trước bậc đức hạnh để thành tâm sám hối.

 Làm thế, do tâm hổ thẹn, cầu tiến mới dám gan dạ đến trước bậc đức hạnh phơi bày hết tội lỗi của mình cầu xin sám hối.


Giá trị căn bản nhất là, hổ thẹn và cầu tiến, hai tâm này là động cơ chính yếu trong việc sám hối.


 Vì hổ thẹn và cầu tiến chúng ta mới sám hối, sau khi sám hối dứt khoát không tái phạm gây tạo nữa.

 Trọng tâm của sám hối là ở chỗ này. 


Sám hối tương tợ nghĩa xin lỗi của người thế gian.

 Người thế gian lỡ phạm lầm lỗi với ai khiến họ phiền muộn, biết mình có lỗi gan dạ đến xin lỗi, lỗi lầm ấy liền được tha thứ, nếu người rộng lượng, hoặc giảm bớt buồn phiền, nếu người cố chấp. 

Biết nhận lỗi mình và gan dạ đi xin lỗi, quả là người tiến bộ đáng khen. 


Người tu cũng thế, nếu vì ba nghiệp không khéo gìn giữ, có ngôn ngữ hành động làm cho người chung quanh mình phiền não, nhận rõ lỗi mình, gan dạ đến ngay đương sự thành tâm sám hối. 


Nếu người thật tu hành, không ai chẳng tha thứ cho người đã biết lỗi sám hối. 

Thế là tội lỗi liền đó dứt sạch.


Nếu người tu vì si mê che đậy lỡ phạm những giới của mình đã thọ, cần phải hổ thẹn gan dạ đến trước những vị đức hạnh phát lồ sám hối.

 Do lòng thành của mình và nhờ sự chứng minh của bậc trưởng thượng, chúng ta nỗ lực cố gắng không tái phạm những lỗi lầm cũ và không tạo tội lỗi mới. 


Các bậc đức hạnh không thể tha tội lỗi cho chúng ta, song nhờ các ngài làm đối tượng cao quí khiến những lời hứa nguyện của chúng ta có thêm sức mạnh, cho đến cả đời không quên. 


Biết ăn năn lỗi cũ, không tạo tội mới, đây là lý do hết tội của người sám hối.


Trên đường tu hành, chúng ta thấy chướng nhiều thuận ít, hoặc trong khi phát nguyện tu hành gặp toàn những trở ngại, hoặc thân thể bệnh hoạn ngăn trở sự tu, hoặc túc nghiệp ác duyên khiến mờ mịt ngu tối... gặp hoàn cảnh này, chúng ta nên đến trước hình tượng Phật, Bồ-tát thành tâm sám hối. 


Bởi những nghiệp duyên đời trước, hiện nay chúng ta không nhớ không biết, chỉ thấy những hiện tượng bất tường, nhận ra mình còn nhiều ác chướng, đến trước Phật, Bồ-tát thành tâm sám hối. 


Với lòng thiết tha tâm chân thành, chúng ta đảnh lễ Phật, Bồ-tát, quì gối chí thành phát lên những lời chí thiết sám hối và hứa nguyện, cầu Phật, Bồ-tát chứng minh. 

Bởi lòng thành khẩn thiết tha này, nên sám hối tội lỗi chóng sạch.

 Lời văn sám hối những nghiệp chướng cũ thu gọn trong bốn câu này:

  

  " Xưa con đã tạo bao ác nghiệp

    Đều bởi muôn thuở tham sân si

    Từ thân miệng ý mà phát sanh

    Tất cả, nay con xin sám hối." 


Sám hối đúng ý nghĩa của nó phải có đủ tâm hổ thẹn và cầu tiến.


Vì hổ thẹn, chúng ta không thể chứa chấp tội lỗi mãi, cần thành tâm sám hối rồi mới an ổn. 


Với tinh thần cầu tiến chúng ta phải dứt khoát những lỗi lầm đã qua bằng cách sám hối, để vui vẻ tiến lên con đường đạo được.

 Có thế, sự tu hành tinh tấn không bị chướng ngại. 


Bởi hổ thẹn và mong mỏi vươn lên, sau khi sám hối, chúng ta tuyệt đối không để tái phạm những lỗi cũ. 

Chính khi sám hối không phải bị ai bắt buộc, chỉ do tâm hổ thẹn thúc đẩy, chí thành tha thiết sám hối. 


Lòng chí thành tha thiết sẽ giúp chúng ta sạch hết mọi tội lỗi.


Tuy nhiên, đã thành tâm sám hối lý đáng không được tái phạm lỗi ấy nữa, song vì hoàn cảnh bất khả kháng, hoặc vì tâm yếu mềm chống chọi không lại, rồi dẫm lại vết xưa. 

Thế đã dở lắm rồi, nhưng chúng ta cũng thành tâm sám hối đừng nản. 


Còn biết sám hối, chúng ta còn thấy đó là tội lỗi, nếu buông xuôi luôn, tội lỗi càng ngập đầu.


 Vì thế, có khi một lỗi phạm đến đôi ba lần, lần nào chúng ta cũng vẫn mạnh dạn sám hối, đừng vì tự ái không dám sám hối những lỗi đã tái phạm, tự ái này là gốc khiến ta buông lung tột độ.

Tinh thần sám hối buộc chúng ta phải thành khẩn thiết tha, hổ thẹn cầu tiến, vạch trần những lỗi lầm đã làm, cầu xin sám hối.


 Vì vậy, khi sám hối đương sự phải cần cầu tha thiết, lời lẽ trình bày chân thành rành rõ thiết yếu, phát nguyện chừa cải một cách mạnh dạn, mới đúng ý nghĩa sám hối. 


Nhưng gần đây các chùa cứ theo lệ xưa, chiều mười bốn và chiều ba mươi tổ chức lạy sám hối Hồng Danh, sau khi lạy quì xuống tụng nguyên bản văn dịch âm chữ Hán, Phật tử đọc thuộc lòng mà không hiểu biết gì hết.


Như thế, cứ lạy tụng xong gọi là xong thời sám hối.


 Sám hối như thế mất hết tinh thần cao cả, ý nghĩa thâm sâu của nó.


 Hằng ngày Phật tử làm những tội lỗi gì cũng được, miễn đến ngày mười bốn và ba mươi đi sám hối một thời là sạch. 


Quả là một việc làm lấy lệ không đúng tinh thần đạo Phật. 


Hòa Thượng, Thiền Sư Thích Thanh Từ .

Trích trong : BƯỚC ĐẦU HỌC PHẬT

Các tin tức khác

Back to top